Nhà thơ Xuân Diệu vừa rồi làm kinh ngạc một số người: Xuân Diệu mới đỗ tham tán thương chính. Anh chàng mới được giấy bổ vào Sài Gòn nhậm chức, để vào đó khám những hàng lậu và làm tờ trình nhà đoan.
Trước ngày lên đường, bạn hữu anh đặt tiệc tiễn hành. Bữa tiệc có tất cả tám người: Hoàng Đạo, Nhất Linh, Thạch Lam, Huy Cận, Thê Lữ, Tú Mỡ, Khái Hưng và Xuân Diệu.
Khi rượu đã chếnh choáng say, tám người bàn nhau cộng sức làm thơ tiễn hành. Bắt đầu từ Hoàng Đạo, lần lượt mỗi người làm một câu thất ngôn, tám người vừa được một bài bát cú. Định thế rồi làm thế, sau cùng được bài liên ngâm ứng khẩu:
Bỗng dưng thi sĩ hoá tây đoan
Nửa mặt nhà thơ, nửa mặt quan
Chén rượu tiễn đưa thơ khó nghĩ,
Nỗi tình ly biệt ý khôn toan.
Giờ đây xin nhớ phen bùi ngọt,
Chốc nữa đừng quên cảnh… tóp chan!
Ví thử anh em đều xuất cả,
Còn tuôn ra lắm mạch thơ gàn.
Câu “chốc nữa đừng quên cảnh tóp chan” (nói lái thành chát tom) là một câu bướng bỉnh của Tú Mỡ.
Bài thơ xuất khẩu và nghịch ngợm đó là sự nghiệp ứng biến của tám người. Lại tám người say. Tú Mỡ nhân thế đặt ngay bài thơ là: Bát tiên quá… chén.
Riêng phần Tú Mỡ, tự coi là người đàn anh của Xuân Diệu trong “làng gãi”, tặng thêm một bài tức cảnh sau này:
Tớ gần lên lão ở làng đây
Mình mới chen chân đến xóm này
Bền chí mà theo đòi nghiệp mới
Vỡ lòng đã học lấy nghề hay
Đường đời sẽ thấy cầu vinh nhục
Sự thế rồi xem khoé quắt quay
Ba chục năm dài đi lẽo đẽo
Nàng thơ chang rẫy, ấy là may!