Pages

Được tạo bởi Blogger.

Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2015

Có những kỉ niệm mãi không thể quên

-        Sanh, làm sao mà khóc thế em?

         Anh San vừa hỏi vừa đưa cho tôi nửa ổ bánh mì. Tôi cầm lấy rồi nói:

-        Em vừa được thư của anh em, anh của em có gửi cho em năm đồng bạc, em may bộ đồ hết hai đồng, còn ba đồng em đánh bài thua hết.

-        Khóc mà làm quái gì. Hết tiền thì đi kéo xe sẽ có. Em đã mạnh rồi, thì từ nay cứ đi kéo xe.

-        Thế họ còn hỏi giấy nữa không, anh?

-        Hỏi làm gì cái ấy, đã đến mùa thuê đâu mà họ hỏi.

         Tôi nhếch mép cười, chua xót:

-        Thế thì được, sao em buồn quá anh San ạ. Anh đi chơi đâu dẫn em đi với.

         Anh San móc túi lấy ra đồng xu năm đưa cho tôi, nói:

-        Cầm cái này mà đi ăn cơm, đến chiều tối đây, tao dẫn đi vô nhà ông đội Bốn coi đá gà.

-        Cám ơn anh, đá gà họ có cá tiền chứ anh nhỉ?

 -        Có chứ, lớn lắm, ăn thua tới bạc trăm.

Xuân Diệu


         Anh San đi rồi, tôi lủi thủi một mình, bụng cứ nghĩ đến số bạc ba đồng của anh tôi gửi cho. Tôi ăn miếng bánh mì không thấy ngon, tôi chỉ trách tôi là một thằng khốn nạn, dại khờ ham mê bài bạc. Không có tiền để ăn cho no chứ thua thì từ ấy đến nay tôi thua nhiều lắm, có tới hơn ba chục bạc, lúc một đồng, lúc ba hào, năm hào. Hôm nay là bữa thua nhiều nhất. Thò tay vào túi, chạm phải bức thư của anh tôi, tôi lại nhớ đến câu anh tôi khuyên nhủ: “Em gắng lo làm ăn, ấy là em thương anh lắm đó”. Nước mắt tôi cứ tuôn ra, tôi muốn đem tôi ra mà hành hình, tôi quả là một kẻ vứt đi; đau ốm, được từng ấy tiền lại đem nướng vào sòng bài, đám bạc.

 Ngắm lại bộ đồ mới của tôi, tôi nhất định thế nào cũng phải để mà mặc. Bộ đồ này là kỷ niệm của anh tôi, tôi sẽ gần anh tôi luôn, nếu bộ đồ này luôn luôn ở sát trong mình tôi. Tôi vơ vẩn nghĩ suy, lòng hồi hộp buồn rầu, đồng xu năm rớt xuống đất, tôi cúi xuống nhặt lên bỏ vào túi.

1941 -1942




Đọc thêm tại: