Pages

Được tạo bởi Blogger.

Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015

Câu chuyện buồn của Xuân Diệu

       Ít lâu sau trong một cuộc họp Ban Chấp hành, Xuân Diệu bị đưa ra khỏi Ban Thường vụ. Và cũng thành một cái nếp kéo dài, từ đấy không ai nhắc nhở đến những việc chủ chốt trước kia Xuân Diệu đã phụ trách. Bỗng dưng, Xuân Diệu trở thành một người hiếm có thì giờ, chỉ chuyên đi viết. Mà Xuân Diệu cũng tự xa lánh mọi công tác.
        Mỗi khi nhớ, chuyện về Xuân Diệu chỉ buồn thương, buồn cười và đáng yêu, chỉ đáng yêu. Xuân Diệu tính đếm cẩn thận, từ chi tiêu đến sáng tác, cẩn thận một cách lò khờ, có khi tưởng kín bưng, kỳ tình ai cũng biết.
        Đặt kế hoạch hẳn hoi chứ. Xuân Diệu hay đi nói chuyện văn thơ. Xuân Diệu chăm chút bảy, tám bài nói, nói khắp nước cũng chuyên mấy “tủ” ấy. Đã trau dồi đến thuộc làu, chỗ nào giơ tay, chỗ nào nghiêng phải, nghiêng trái, lên giọng và nhấn mạnh, chỗ nào đợi vỗ tay, đợi cười và mỉm cười. Xuân Diệu xuýt xoa thú vị: “Nước ta rất chuộng văn học và cũng là cái mốt. Phục vụ không bao giờ xuể được, nói suốt tháng vẫn kín chương trình”. Thời chống Mỹ tôi đi với Xuân Diệu lên nói chuyện ở đại học sư phạm Vinh sơ tán trên huyện Thạch Thành, Thanh Hoá. Mỗi bữa ăn, Xuân Diệu săn sóc thực đơn lấy – Xuân Diệu nói – như thế không làm chủ nhà tốn kém, lại hợp sự cần thiết của mình, không sang trọng đâu, toàn những thứ cần thiết, mấy quả trứng, thịt bò hay thịt gà, canh măng hay canh cà chua, canh cà chua hơn, cho nhiều hành và nhớ đậm một chút.

Xuân Diệu


       Với ngày hai buổi, lại tối nữa, phải thế mói có sức. cả đến viết, Xuân Diệu cũng tính chi ly tức cười, mỗi bài đểu để làm hai việc một lúc. Bài nói ở đài hoặc đăng báo rồi in sách. Nếu không, không viết, không bao giờ viết bài đăng báo rồi không in vào sách. Xuân chê tôi viết lung tung, phí chữ. Năm tháng qua, quyển sách thành hình trong đầu, các bài viết lấp dần vào. Lại từ đấy tính ra sự tiêu pha. ở Yên Dã cái quần ka ki vàng nhạt của Xuân Diệu đã bợt cả hai bên mông. Hỏi sao để trễ tràng thế, sắm cái quần khác đi. Bảo “không ngờ cái quần này mau rách, thành thử lỡ kế hoạch. Đáng lẽ cuối năm mối đến hạn thay quần mới. Chán quá”. Chúng tôi đi công tác “thuế công thương” ở trung du.

      Xuống tận Lâm Thao, cách bốt Việt Trì không mấy chốc. Đã được trên tỉnh dặn phải gọn, nhưng ba lô Xuân Diệu vẫn đủ thứ dự trữ, mỗi chuyến đi công tác đều sắp sẵn thế. Lọ nước mắm kem đặc sệt. Một túi củ hành tỏi đã bóc bớt lóp vỏ cho nhẹ đem từ khu bốn ra. Hộp thịt bò khô ướp lá sả. Cái thịt bò khô khan ấy xào nấu ở nhà tôi, hôm chúng tôi tạt vào Thinh Cù trước khi xuống Lâm Thao. Lúc đi, tôi chỉ đeo ba lô con cóc, có cái màn và quần áo. Xuân Diệu cằn nhằn: cậu này, có cái ăn mà cũng ẩu. Thế thì cậu quí cái gì? Nói thế, nhưng xuống bếp tập thể vẫn chia cho tôi miếng, thịt và củ tỏi, cho đấy, ăn nữa cũng được. Nhưng, cứ phàn nàn, càu nhàu. Tôi cười và chén tự nhiên.



Từ khóa tìm kiếm nhiều: thơ xuân diệu, nha tho xuan dieu