Được thư em, anh khóc. Anh chỉ trách rằng làm anh mà không biết giúp em giúp má, Nhưng trời đã cho anh sẵn cái tài, cái tài thi sĩ, bởi thế anh lơ lãng về bên thực tế, hoá ra không kiếm được tiền.
Bây giờ anh sẽ tạm bỏ thơ, bỏ văn để lo chuyện kiếm tiền mà giúp em, giúp má.
Anh cũng thường nghĩ đến em, đến má. Chiêm bao thấy em luôn, nhưng anh không biết làm thế nào cứu giúp em.
Sanh yêu quý của anh. Anh yêu em nhất đời của anh. Không bao giờ anh quên em được. Nhờ trời anh có việc làm, anh sẽ hết lòng cứu giúp em. Hiện giờ anh khuyên em hãy lo làm ăn, đừng ham chơi bời lêu lổng, em ạ.
Anh cũng khổ lắm, không sung sướng gì. Đã lâu nay anh không ăn tiền nhà, phải kiếm lấy tiền mà học. Giữa tháng anh không có tiền, được tin em đau nặng, anh phải mượn bạn năm đồng gửi cho em. Anh cầu sẽ đưa cho em làm hai lần, và em sẽ may một bộ đồ vải đen cho chắc mà mặc em nhé! Sau khi lành mạnh, em hãy gắng mà làm ăn, nếu em nghe theo lời anh tức là em thương anh lắm đó.
Nhận được tiền, em nhớ gửi thư, kẻo anh trông. Đưa anh cầu gửi hộ.
Anh của em, Xuân Diệu
T.B. Độc trước anh có gửi đồ lên Bellevue cho em, nhưng hay tin em đã bỏ Bellevue, anh lại thôi.”
Xem xong thư của anh, tôi ngồi bên vệ đường bưng mặt khóc nức nở. Cái thư làm tôi cảm động quá chừng, đọc qua một lần tôi thuộc hết.
Cầm năm đồng bạc ở tay, tôi đứng dậy vừa đi vừa lau nước mắt. Có bà đi chợ về thấy thế, nói với một bà khác:
- Thằng nhỏ làm gì mà cầm bạc vừa đi vừa khóc.