Bình sinh, nhà thơ Xuân Diệu rất yêu hoa, nhưng ông là người kỹ tính trong nghệ thuật này. Bất cứ lúc nào, trong nhà ông cũng có hoa tươi để trên bàn.
Một lần, Xuân Diệu ghé vào mua hoa ở quầy bán hoa tươi ngã tư Tràng Tiền. Thấy ông cầm lên xem hết loại hoa này đến loại hoa khác, rồi chần chừ, có ý không thích mua, bà cụ bán hàng vội đon đả hỏi:
- Bác định mua hoa gì mà chọn kỹ thế này?
Xuân Diệu đắn đọ, nhìn ngắm khắp lượt quầy hoa, rồi lưỡng lự nói:
- Hoa không được tươi, cụ nhỉ…
Bà cụ bán hàng liền sốt sắng nói, giọng hồ hởi và hóm hỉnh:
- Ấy, ấy! Nhà thơ ơi! Hoa của cửa hàng chúng tôi cũng là “hoa mới”… đấy chứ! – Bà nhã ý kéo dài giọng hai tiếng “hoa mới” rồi cười rất thoải mái.
Một lần, Xuân Diệu ghé vào mua hoa ở quầy bán hoa tươi ngã tư Tràng Tiền. Thấy ông cầm lên xem hết loại hoa này đến loại hoa khác, rồi chần chừ, có ý không thích mua, bà cụ bán hàng vội đon đả hỏi:
- Bác định mua hoa gì mà chọn kỹ thế này?
Xuân Diệu đắn đọ, nhìn ngắm khắp lượt quầy hoa, rồi lưỡng lự nói:
- Hoa không được tươi, cụ nhỉ…
Bà cụ bán hàng liền sốt sắng nói, giọng hồ hởi và hóm hỉnh:
- Ấy, ấy! Nhà thơ ơi! Hoa của cửa hàng chúng tôi cũng là “hoa mới”… đấy chứ! – Bà nhã ý kéo dài giọng hai tiếng “hoa mới” rồi cười rất thoải mái.
Xuân Diệu hơi sững lại trước tình cảm xởi lởi ấy của bà cụ bán hàng, thì bà đã bỗ bã đọc nhại mấy câu thơ trong bài “Ngói mới” của ông:
Trên những nẻo đường tôi dạo, tôi qua
Tôi đã nghe nhiều những khúc ca… “hoa mới”
Trên những nẻo đường tôi dạo, tôi đi
Tôi đã nghe tiếng rầm rỉ… “hoa mới”
Xuân Diệu biết bà cụ bán hoa đã nhận ra ông là Xuân Diệu. Cả nhà thơ và bà cụ bán hàng cùng cười sảng khoái. Rồi bà cụ hỉ hả nói với ông:
- Tôi nghe tiếng bác đã lâu, nhưng chưa gặp lần nào nên không biết người. Vừa rồi nghe bác nói, tôi nhận ra giọng giọng bình thơ “Ngói mới” ở trên đài mà!
Xuân Diệu vui vô cùng. Ông coi đó là phần thưởng cao quí nhất mà cuộc đời dành cho một thi sĩ như ông. Ông hào hứng chọn mua 5 bông lay dơn thật đẹp. Nhưng bà cụ bán hoa cứ nhất thiết chọn đủ cho ông mười bông hoa đẹp nhất trong số hoa của quầy hàng. Xuân Diệu lúng túng vì sợ tốn nhiều tiền. Bà cụ bán hoa vui vẻ nói:
- Bác cũng phải để cho bạn đọc, bạn nghe đài chúng tôi được biếu nhà thơ đủ mười bông “hoa mới” thì nó mới sum suê cùng với “ngói mới” của nhà thơ chứ!
Xuân Diệu rất xúc động, cám ơn bà cụ bán hoa. Song ông nhất thiết chỉ xin nhận 5 bông bà cụ đưa thêm, còn 5 bông ông đã chọn thì nằng nặc trả tiền. Ông nói:
- Các cụ buôn bán thứ hàng đặc biệt này chắc chẳng lời lãi bao nhiêu, quí nhất là đem niềm vui và cái đẹp đến cho mọi người thôi, cụ ạ. Cũng giống như lũ thi sĩ chúng tôi ấy mà!
Trên đường về nhà, Xuân Diệu gặp một nhà thơ trẻ, ông sung sướng chìa bó hoa ra khoe, rồi nói với giọng tràn trề phấn khích:
- Đấy, cậu thấy không, chí ít thì Xuân Diệu cũng là hạng nhà thơ cỡ “đại tá” hoặc “thiếu tướng” chứ! Đến một người bán hoa bình thường mà cũng còn nhận ra tố là nhà thơ Xuân Diệu kia mà!