Pages

Được tạo bởi Blogger.

Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2015

Nhà thơ ấy là một chàng trai trẻ hiền hậu và say mê

         Nhà thơ ấy là một chàng trai trẻ hiền hậu và say mê, tóc như mây vướng trên đài trán thơ ngây, mắt như lưu luyến mọi người, và miệng cười mở rộng như một tấm lòng sẵn sàng ân ái. Chàng đi trên đường thơ, hái những bông hoa gặp dưới bước chân, những hương sắc nảy ra bởi ánh sáng của lòng chàng, Thơ Thơ là cụm đầu mùa chàng tặng cho nhân gian. Và từ đây chúng ta đã có Xuân Diệu.

                Loài người hãy hiểu con người ấy!

        Xuân Diệu là một người của đời, một người ở giữa loài người. Lầu thơ của ông xây dựng trên đất của một tấm lòng trần gian, ông đã không trốn tránh mà lại còn quyến luyến cõi đời, và lời nguyền ước của ông có bao nhiêu sức mạnh:

Ta ôm bó, cánh tay ta làm rắn,

Làm dây da, quấn quít cả mình xuân.

Không muốn đi, mãi mãi ở vườn trần,

Thân hoá rễ để hút mùa dưới đất.

          Là một người sinh ra để mà sống, Xuân Diệu rất sợ chết, sợ im lặng và bóng tối, hai hình ảnh của hư vô. Mục đích của người đời có phải là hạnh phúc đâu!

Xuân Diệu


Mục đích chính là sự sống. Mà còn gì làm cho sự sống đầy đủ hơn xuân và tình?

         Cho nên Xuân Diệu say đắm với tình yêu và hăng hái với mùa xuân, thả mình bơi trong ánh nắng, rung động với bướm chim, chất đầy trong bầu tim mây trời thanh sắc. Ông hăm hở đi tìm những nơi sự sống dồi dào tụ lại. Khi ông khao khát vô biên tuyệt đích, chẳng phải ông muôn lên tới đỉnh cao nhất của sự sống đó sao? Ham yêu, biết yêu, Xuân Diệu muốn tận hưởng tình yêu, vì ông thấy chỗ tình yêu mới gồm được bao nhiêu ý nghĩa.

          Người ta đoán thấy dáng điệu đê mê bát ngát của người thi sĩ đa tình trong lúc say sưa đau đớn, người ta hưởng những vị chua chát kỳ dị đằm thắm của nỗi xót thương. Có phải không, ông đã gợi ra hết được những điều mong manh u ẩn trong lòng người và cùng với chúng ta cùng chung những lời than thở, băn khoăn.


Từ khóa tìm kiếm nhiều: thơ tình của xuân diệu, nha tho xuan dieu