Trời rạng sáng, Xuân Diệu trở về màn mình lúc nào không biết. Tôi he hé mắt nhớ lại những hứng thú khủng khiếp. Những cảm giác nồng nàn kích thích trong bóng tối đã trở ra khi sáng bạch. Tôi chạy xuống cánh đồng giữa trời mưa.
Nhưng đêm mai lại vào cuộc dữ dội. Trong đêm quái quỉ lại thấy hình như mình không phải mình mọi khi, cũng không biết rồi trời sáng. Cho đến khi thật thấy rạng sáng mới rởn rợn.
Mọi công việc cơ quan lặng lẽ, nhưng cứ tối đến thì nháo lên, nháo lên một cách âm thầm. Các chàng trai trẻ vào ngủ lang trong xóm. Thằng Đại trắng trẻo, mũm mĩm thì biến là phải. Nhưng cả đến thằng Nghiêm Bình cao to hiên ngang thế, tôi cũng lẳng lặng vác cái ghi ta đi. Bốn bên lặng như tờ. Chỉ còn cái màn buông sẵn của lão trai già Văn Hiến – một tay bốc trời khoe trước kia đã nhẵn mặt ăn chơi xóm Mông-mác bên Pa-ri. Không biết lưu lạc ở đâu vào cơ quan, lão Hiến hầu nâu vá gối, vá hai bả vai to bằng cái quạt mo, không biết ai mách đến cơ quan công tác giữ sổ công văn đi đến.
Nhưng đêm mai lại vào cuộc dữ dội. Trong đêm quái quỉ lại thấy hình như mình không phải mình mọi khi, cũng không biết rồi trời sáng. Cho đến khi thật thấy rạng sáng mới rởn rợn.
Mọi công việc cơ quan lặng lẽ, nhưng cứ tối đến thì nháo lên, nháo lên một cách âm thầm. Các chàng trai trẻ vào ngủ lang trong xóm. Thằng Đại trắng trẻo, mũm mĩm thì biến là phải. Nhưng cả đến thằng Nghiêm Bình cao to hiên ngang thế, tôi cũng lẳng lặng vác cái ghi ta đi. Bốn bên lặng như tờ. Chỉ còn cái màn buông sẵn của lão trai già Văn Hiến – một tay bốc trời khoe trước kia đã nhẵn mặt ăn chơi xóm Mông-mác bên Pa-ri. Không biết lưu lạc ở đâu vào cơ quan, lão Hiến hầu nâu vá gối, vá hai bả vai to bằng cái quạt mo, không biết ai mách đến cơ quan công tác giữ sổ công văn đi đến.
Có những đêm quanh đống củi sưởi, Trọng Hứa nhún nhảy gảy ghi ta một ca khúc Phần Lan, Đào Vũ dịch lời Trung Quốc: Đây gió, đây trong rừng… thì lão nghệ sĩ Văn Hiến bỗng trợn mắt uốn tay vờn cái ống quần rách nhảy quanh ánh lửa một mình một điệu vanxơ uyển chuyển tả tơi, chiếc màn trơ trọi của lão Hiến, đôi khi cả màn của Kim Lan r của Nguyên Hồng ở Bắc Giang sang, ngủ tạm đây. Chẳng biết đêm hôm có ông tướng nào bị bàn tay nhung sờ vào rốn không. Cuộc kiểm điểm Xuân Diệu kéo đến hai tôi. Hồi ấy chưa biết phương pháp chỉnh huấn, nhưng hàng ngày chúng tôi làm việc giờ giấc nghiêm ngặt, mỗi tổ buổi chiều trước giờ tăng gia lại hội ý rút kinh nghiệm, hướng dẫn sửa chữa và công việc ngày mai từng người. Cả cơ quan họp đến khuya. Chỉ có ông Phan Khôi lên buồng vẫn mắc sẵn màn đi ngủ từ chập tôi, bở ngoài tai mọi việc.
Xuân Diệu chỉ ngồi khóc, chẳng biết Nam Cao, Nguyễn Huy Tưởng, Trọng Hứa, Nguyễn Văn Mãi, cả lão Hiến, thằng Nghiêm Bình, thằng Đại và mấy thằng nữa, có ai ngủ với Xuân Diệu không, nhưng cũng không ai nói ra. Tôi cũng câm như hến. Lúc rồ lên, trong đềm tối quyến rũ, mình cũng như điên kia mà. Không nói cụ thể việc ấy, nhưng ai cũng to tiếng gay gắt “tư tưởng tư sản, phải chừa đi”. Xuân Diệu nức nở “tình trai của tôi… tình trai…”, rồi nghẹn lời, nước mắt lại ứa ra.
Xuân Diệu chỉ ngồi khóc, chẳng biết Nam Cao, Nguyễn Huy Tưởng, Trọng Hứa, Nguyễn Văn Mãi, cả lão Hiến, thằng Nghiêm Bình, thằng Đại và mấy thằng nữa, có ai ngủ với Xuân Diệu không, nhưng cũng không ai nói ra. Tôi cũng câm như hến. Lúc rồ lên, trong đềm tối quyến rũ, mình cũng như điên kia mà. Không nói cụ thể việc ấy, nhưng ai cũng to tiếng gay gắt “tư tưởng tư sản, phải chừa đi”. Xuân Diệu nức nở “tình trai của tôi… tình trai…”, rồi nghẹn lời, nước mắt lại ứa ra.