Và do vậy, giọng văn phê bình của anh vừa tỉnh táo vừa dam mê. “Trời đất ơi! Tú bà nói không đầy nửa phút, mà bọt mép của mụ văng ra mãi đến ngàn năm! Tưởng như mụ đã xé xác người ta rời, cái con hổ cái! Tưởng như mụ nói rách cả trang giấy Truyện Kiều!” “Chiêu Hổ thì có vợ có con, yên cửa yên nhà, tốt thân tốt thế, quan lớn, sông lâu! Còn Xuân hưởng thì lận đận long đong, chưa ra bề nào! Hạ những lời đùa như thế, giữa hai người tài tử, ai đáng hởn ai?”. Những câu văn có tim có óc như thế trong các tác phẩm phê bình của Xuân Diệu thật nhiều, tôi cứ tuỳ tiện trích ra để rời tôi cảm động lại về trái tim giầu cảm động ấy.
Tôi chưa nói gì về những công trình dịch thuật của anh, một khôi lượng và một công lao không nhở. Tôi cũng chưa nói gì về các tập bút ký sinh động của anh.
Nhưng thôi, tôi tự nhủ, anh là một cái nhà máy đang làm việc, một cái xe đang chạy, một cái cây to đang còn nẩy lá. Anh còn đang chuẩn bị cho ra đòi những tập sách mối. Kho tàng thơ của anh còn mấy trăm bài thơ tình chưa công bô”. Tôi chỉ có đôi lời nôm na nhưng kỹ lưỡng của một người chiến sĩ văn nghệ ở thế hệ đi sau anh, ngưỡng mộ anh, học tập anh và chờ đợi anh. Đã là sự sông có nghĩa là say mê, có nghĩa là sáng tạo. Chính Xuân Diệu đã nói như vậy